Ị BÔ
Đã từ lâu, sáng nào Minh cũng gọi bố dậy bằng việc rúc đầu, đập tay hay trèo lên người bố. Nhìn thấy Minh vui vẻ gọi bố dậy chơi là bố tỉnh ngay. Sau nửa tiếng vật lộn chơi đùa, Minh bắt đầu “đần mặt”. Bổ mẹ đều biết điều đó có nghĩa là gì và như công việc hàng ngày, bố vật Minh nằm ngửa ra và chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho việc “dặn”. Không những Minh mà cả bố đều cùng chung biểu hiện, nín hơi, mặt đỏ, … dặn, …. và kết quả là phòng của bố mẹ đầy mùi “thơm” của Minh.
Thứ hai ngày 23 tháng 4 năm 2007 đánh dấu một sự kiện đáng ghi nhớ. Minh bắt đầu “dần mặt” như mọi sáng, bố chợt nhớ ra và thử sử dụng chiếc bô xinh đẹp có nắp đậy và có cả nhạc mà chị Minh Thư cho Minh đã lâu. Và hiệu quả ngay tức thì, Minh không phải nín hơi, đỏ mặt, … rặn, … như trước nữa. Mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng. Bố vui mừng sung sướng gọi mẹ để báo cáo thành tích của Minh. Xong việc “rặn”, nhạc vang lên và thế là công việc hang sáng đã hoàn tất. Nhạc báo hiệu rằng Minh đã “tè” xong. Kể từ đó việc “đần mặt” với Minh vào các buổi sáng được thực hiện đều đặn với sự giúp đỡ của bố. Minh có vẻ rất thích thú và tỏ ra khoái trí với công việc này. Bố mẹ rất mừng vì Minh càng lớn càng biết nhiều thứ hơn. Bố mẹ chúc con ngoan ngoãn, ăn ngoan học giỏi.