Cún Con

Sunday, November 05, 2006

Tròn bảy tháng

Tháng này thật là vất vả cho cả con và bố mẹ. Con rất biếng ăn (ở trường con ăn rất ít rau và hoa quả, còn sữa thì dứt khoát không), đến mức cô y tá ở nhà trẻ phải gặp trực tiếp mẹ để thảo luận xem có cách nào khắc phục tình hình này không. Sau khi thảo luận, cô y tá và mẹ quyết định sẽ mang đồ ăn từ nhà đến trường cho con. Tình hình đã cải thiện. Con đã chịu ăn rau và hoa quả nhiều hơn. Cô giáo Lisbeth khen con có vẻ thích ăn hoa quả hơn ăn rau. Hình như con thích ăn sữa hơn là những thứ đặc. Con định làm em bé mãi hay sao hả Cún?

Tháng này thành tích nổi trội của con là nghịch, nghịch hơn nữa và ngồi. Con cũng biết cả vỗ tay nữa rồi đấy. Bây giờ bố mẹ không dám để cái gì trong tầm tay của con nữa, con thích cầm nắm mọi thứ, nên nhìn thấy cái gì là con chộp rất nhanh. Nhưng thứ gì con cầm cũng chỉ được một lát là đập và ném đi rồi cười. Con ngồi cũng đã vững hơn nhiều rồi, nên suốt ngày đòi bố mẹ cho ngồi dậy. Khi được ngồi rồi con lại thích tự mình ngã xuống giường. Bé tí mà đã thích các trò chơi mạo hiểm rồi. Có lẽ trò nhẹ nhàng duy nhất mà con thích là ú òa. Tuần này được nghỉ, nên sáng nào ngủ dậy con cũng được sang nằm chơi với bố mẹ. Những lúc như vậy con lại tranh thủ chơi ú òa với mẹ. Nghe tiếng cười khanh khách, bố mẹ cảm thấy vui và ấm áp quá!



Thursday, November 02, 2006

Viết cho Con (p2)

Con yêu,

Kể từ ngày con ra đời, đất trời giường như đẹp hơn, mọi thứ đều trở nên xinh xắn và đáng yêu. Tất cả mọi người trong nhà ai nấy đều vui, phấn khởi, chúc mừng, gọi điện, tặng quà cho con. Hai chữ “gia đình” bây giờ mới đầy đủ ý nghĩa và trọn vẹn đấy con ạ.
Một tuần liền con ở bệnh viện cùng mẹ cũng là một tuần bố học được cách chăm sóc con như thế nào. Thật tuyệt vời khi được tắm và cho con ăn. Đó là những việc tuyệt vời mà bây giờ bố vẫn thích được làm. Hai ngày đầu, mẹ và con được các cô y tá, bác sĩ chăm sóc. Mẹ chưa được rời khỏi giường vì vết mổ chưa khô hẳn. Con được các cô tá cho uống thêm nước đường vì sữa mẹ chưa về nhiều. Đến ngày thứ ba, sữa mẹ đã có nhiều hơn, mẹ cũng ăn được nhiều hơn và cũng bắt đầu đi lại nhẹ nhàng. Bố bắt đầu học cách tắm cho con. Vừa tắm vừa học từng động tác. Thật khó tả cảm giác lần đầu tiên bố tắm cho con. Vụng về, ngượng nghịu, gượng gạo và lúng túng nhưng tất cả lại trôi chảy một cách nhẹ nhàng. Cô y tá đã duyệt, bố sẽ tắm cho con từ những ngày sau. Và thế là đến bây giờ bố vẫn thích tắm cho con đấy con trai ạ. Một điều nữa là con lại tỏ ra thích thú khi bố tắm cho. Và điều đó càng làm cho bố cảm thấy yêu và thích tắm cho con hơn. Lúc bé con không khóc, càng lớn con càng cười to khi được ngâm mình trong nước. Con thích nước, bố biết điều đó và bố tin rằng con sẽ sớm biết bơi thôi con trai ạ.
Một tuần trôi qua thật nhanh và đã đến lúc cả 2 mẹ con được về nhà. Thầy Thọ đưa 2 mẹ con về trong một ngày đẹp trời và mọi sự vật đều chào đón con. Bà đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo để đón 2 mẹ con. Bà đã vất vả từ khi con còn trong bụng mẹ, ở bệnh viên, đến khi về nhà. Bà nấu đồ ăn cho mẹ, chuẩn bị quần áo cho con, lo cho bố đi làm. Không có bà trong thời gian này, bố mẹ không biết sẽ xoay sở như thế nào.
Thời gian trôi thật nhanh, 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, cũng đến lúc Bà phải về Việt Nam rồi. Bà rất buồn khi phải chia tay con. Về Việt Nam, Bà vẫn thường xuyên nhìn con qua màn hình Webcam và nghe tiếng con khóc nữa đấy. Con đã lớn lên cùng với giọng nói, lời ru và cả tiếng xi tè của bà nữa đấy, con trai ạ. Con hãy nhớ, con phải biết kính yêu và chăm chỉ giúp đỡ ông bà con nhé.